Cô gái đến từ hôm qua

co gai den tu hom qua

Ngày xưa có 1 chuyện tình- câu chuyện của những hoạt động đoàn sôi nổi. Cô gái đến từ hôm qua- tôi tình cờ gặp em vào những tháng ngày rong chơi của tuổi trẻ, của những tháng năm đẹp nhất, vô tư nhất của cuộc đời.

I. Cô gái đến từ hôm qua, chúng ta đã gặp nhau ở đâu?

Lần đầu tiên tôi gặp em với nụ cười rất xinh tươi rạng rỡ trên chiếc ghế tình nguyện viên hiến máu nhân đạo tại lễ hội xuân Hồng 2013 – sân vận động Mĩ Đình. Lúc đó, tôi đang chờ đến lượt để hiến máu. Một buổi sáng mưa phùn nhẹ. Lần thứ 2 tôi tình cờ nhìn thấy em trong trang phục chiếc áo đoàn thanh niên nhân ngày giờ Trái Đất 2013 – khu vực Hồ Hoàn Kiếm cũng là 1 buổi sáng mưa giăng lâm thâm. Vẫn nụ cười rạng rỡ và quen quen? Cô gái đến từ hôm qua ư?

II. Cô gái đến từ hôm qua, em là ai?

Mùa hè năm 2013 là tất cả những gì đã tác động 1 cách sâu sắc và mạnh mẽ đến cuộc đời tôi mãi sau này. Tôi không thể kết thúc cuộc đời của 1 thằng sinh viên Bách Khoa nhạt nhẽo và vô vị đến thế được! Tôi phải làm 1 cái gì đó khác! Nhiệt liệt tham gia các hoạt động đoàn tình nguyện: Nhặt rác Hồ Gươm, Phát cơm từ thiện bệnh viện Nhi Đồng, Ban vận động tài trợ giải bóng đá mini cho trẻ em nghèo tại Long Biên… Tất cả những hoạt động đó đều làm tôi cảm thấy thú vị, năng nổ, rộn ràng hơn so với những đồ án công trình và cả cái khóa luận tốt nghiệp.

Tôi tình cờ gặp lại cô gái đến từ hôm qua của mình tại sân bóng đá Ngọc Thụy Long Biên- giải bóng đá chỉ dành riêng cho trẻ em không đi học, đang lang thang tự kiếm sống tham gia. Tất nhiên, quá tam ba bận, tôi tin vào duyên số và tiến tới làm quen với tất cả những nỗi niềm ấp ủ được thổ lộ. Thật may mắn, em cởi mở và thân thiện. 1 lần nữa: Cô gái đến từ hôm qua, em là ai?

III. Cô gái đến từ hôm qua, chúng ta đi cùng nhau ư?

Hoạt động tình nguyện đã đưa chúng tôi đến lại gần nhau hơn. Chính xác thì tôi cố gắng để gần em hơn. Em có 1 thành tích khủng những hoạt động thiện nguyện và cả hơn hết là cái khát khao mãnh liệt tham gia đạp xe xuyên việt. Xuyên Việt ư? Lúc đầu tôi chẳng mấy quan tâm nhưng để tiếp cận được nàng tôi cũng ậm ừ tặc lưỡi và cứ chiều chiều thứ 2,4,6 chúng tôi cùng nhau tập thể lực tại bãi cỏ Mĩ Đình và cho đến sau này có tên là bãi cỏ huyền thoại.

Ròng rã suốt 1 tháng trời tập thể lực miệt mài mà tôi vẫn không tán được nàng. Sao nhỉ? Các thành viên ở đây ai cũng thân thiện và vui vẻ, thế mà cưa được em thì khó thế! Tôi nghĩ 1 cách chín chắn và trưởng thành, cũng đi Xuyên Việt. Đằng nào thì đến lúc đó, tôi cũng tốt nghiệp đại học. Trong lúc chờ đợi phát bằng thì đi chơi 1 lần luôn!

IV. Cô gái đến từ hôm qua, chúng ta đã cùng nhau qua 28 tỉnh thành.

Mùa hè năm 2013 là những hồi ức tôi không thể nào quên được cho đến mãi sau này. Tôi đã cùng em đi qua mảnh đất miền trung đầy nắng gió, khắc nghiệt, những cơn gió Lào nắng cháy da, cháy thịt. Những địa danh: làng Sen, Ngã ba Đồng Lộc, vĩ tuyến 17… Tất cả dấy lên 1 niềm tự hào khó tả khi mà bạn đạp xe, vâng, đi – xe – đạp – từng -chặng suốt chuyến đi liên tục.

Chúng tôi cùng nhau đi qua kinh thành Huế mộng mơ, vượt đèo Hải Vân- tham thiên đệ nhất đèo để Đà Nẵng tấp nập , Hội An cổ kính. Suốt quãng đường đi qua các tỉnh duyên hải miền trung thật sự là nặng nhọc, đèo dốc liên tục. Nếu bạn đi xe máy thì ko thể cảm nhận nhưng đi xe đạp và lại đạp liên tục , không ngừng nghỉ thì đúng là không hề tầm thường.

Cô gái đến từ hôm qua của tôi, em và các bạn nữ thật mạnh mẽ. 170 người chúng tôi có lẽ chưa bao giờ ăn trọn vẹn 1 chiếc bánh lương khô hay 1 chai nước lọc. Đơn giản là sẻ chia. Kể cả bạn có ăn, uống bao nhiêu cũng không đủ, luôn luôn khát và đói giữa đường. Mảnh đất Bình Thuận chào đón chúng tôi bằng cơn mưa tầm tã, xối xả, khốc liệt tại cánh đồng cối xay gió. Gió to đến mức không thể đi được 1km nào. Bù lại, thiên đường Thanh Long thơm ngon lại tiếp thêm động lực để tiến về Đồng Nai, Lục Tỉnh Nam Kì- Chúng tôi đến đây.

Mua ao doan o BINH THUAN

V. Cô gái đến từ hôm qua – chúng ta đi đến đích rồi phải không?

Sau 30 ngày thì chúng tôi cũng đã đến đất mũi- Cà Mau. Đứng trước biểu tượng con thuyền nơi đây tôi cực kì khâm phục các cô gái đã tham gia. Tất cả chỉ còn 1 nước da đen đặc với hàm răng trắng sáng, còn đâu những cô gái trắng trẻo ngày nào. Và cả em- Cô gái đến từ hôm qua của tôi cũng đã trở nên đen kịt. Nhưng ai cũng xinh đẹp trong mắt tôi và tất cả đã thành công- đã đến đích cuối cùng rồi. Gio phút chia tay lưu luyến, cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết, kẻ bắc người nam. Chúng tôi bịn rịn chia tay nhau tại ga Sài Gòn và thật may mắn. Trên toa tàu về đến Long Biên năm ấy, em đã ngả đầu vào vai tôi, ngủ thiếp đi.

VI.  Cô gái đến từ hôm qua – cuối cùng thì anh cũng chờ được

Trở lại cuộc sống thường nhật, em đến trường, tôi đi làm, chúng tôi thường xuyên liên lạc bởi hội chứng Hậu Xuyên Việt. Đêm đêm nằm mơ vẫn thấy đang đạp xe toát mồ hôi hột giữa quốc lộ 1A, thấy nhớ đồng bọn da diết, nhớ những lúc ăn chung, ngủ chung, trốn đi chơi chung… Em thừa nhận có ấn tượng với tôi bởi sự chu đáo, luôn luôn theo sát và động viên em những lúc mệt mỏi trên chặng đường 33 ngày đêm đạp xe xuyên Việt ấy.

Em đã khóc khi bị ốm trên chặng đường Quảng Ngãi, đã phải vào viện truyền nước 3 ngày vì sốt vi rút. Và tất nhiên, đoàn 170 người vẫn cứ đi, không thể dừng lại chỉ vì 1 người ốm. Em lo sợ và tôi đã ở lại. Đơn giản, chỉ là động viên. Cô gái đến từ hôm qua- có anh ở đây rồi. Và sau 4 năm, cả 2 cũng đã đi làm, đã qua 1 chặng đường dài, em chính thức nhận lời về chung 1 nhà. Chúng tôi cùng nhau viết tiếp những câu chuyện tình nguyện, để những chặng đường còn nối tiếp kéo dài

Cô gái đến từ hôm qua – Tôi tin mình đã gặp em từ rất lâu rồi. Dù có được chọn lại 1000 lần, tôi vẫn chọn gặp em vào ngày hôm ấy! Các hoạt động tình nguyện, đã tác động mạnh mẽ đến cuộc sống của tôi như thế nào.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *